Cùng tuổi, học cùng lớp nhưng Hạnh giống mẹ, nhỏ nhắn, hiền lành và đặc biệt Hạnh nổi tiếng giỏi môn Văn, cái môn mà đối với tôi thật là khó nhằn và cũng vì dốt môn văn nên chưa bao giờ tôi đạt được danh hiệu học sinh tiên tiến, trong khi đó Hạnh luôn là học sinh giỏi, là tâm điểm để các ông bố, bà mẹ so sánh khi muốn rèn dạy các con mình.
Hạnh cũng nhiệt tình giúp tôi học văn, nhưng thường thì tôi làm nó thất vọng vì điểm kiểm tra cũng như điểm tổng kết cái môn không phải thuần túy chăm chỉ mà giỏi đó của tôi chỉ đạt đến trung bình là lại quay đầu đi xuống…
Hạnh thi đỗ vào khoa Văn trường Đại học Sư Phạm, còn tôi với sức học làng nhàng, tôi hài lòng với sự lựa chọn của mình là cầm tấm bằng tốt nghiệp cấp III để ra phố kiếm việc làm nuôi thân, khỏi ăn bám vào số tiền thu nhập ít ỏi từ mảnh vườn trồng rau và hơn 2 sào ruộng của nhà, tôi không thể phụ thuộc vào ông Trời, vào bố mẹ. Phần nữa tôi muốn nhường thuận lợi cho cậu em trai mới đỗ cấp III và cô em gái sắp học lớp 7 vì các em sáng dạ lại ham học hơn tôi. Bố mẹ biết tôi tìm kế sinh nhai ở thành phố nên đều lặng lẽ đồng tình, vì đất sản xuất để bố mẹ nuôi các em chưa đủ thì còn đâu phần cho tôi nữa.
Thuê được phòng trọ giá hợp lí do ở chung với hai bạn gái có hoàn cảnh tương tự, tôi bắt đầu nhận rửa bát cho quán phở cách không xa chỗ trọ bao nhiêu với ý nghĩ lấy ngắn nuôi dài rồi tính sau. Thế mà công việc vất vả này đã ngốn của tôi mất 2 năm trước khi tôi xin được làm nhân viên chạy bàn cho một quán đồ ăn nhanh trên phố.
Vốn tính chăm chỉ lại không tiêu pha gì ngoài những việc tối cần thiết cho bản thân nên tôi cũng tích cóp được một số vốn kha khá. Nhiều lần ghé về quê thăm bố mẹ, thăm các em tôi biếu bố mẹ tiền rồi mua quà cho hai em nhưng bố mẹ nhất định không nhận, bắt tôi gửi vào tiết kiệm sau này lấy chồng ra riêng có cái mà lo cho tương lai.
Để không thua kém Hạnh tôi dành thời gian rỗi học cách trang điểm nhẹ nhàng, váy áo hợp mốt đến những nơi có nhiều nam thanh, nữ tú để “ngóng” đối tác. Nhưng có lẽ duyên chưa đậu nên tôi vẫn đi về lẻ bóng một mình.
Thật may mắn khi bắt đầu nản thì tôi lại được đón nhận tình yêu của anh. Anh hơn tôi 5 tuổi, anh giới thiệu anh là trai phố chính hiệu, hiện đang ở cùng bố mẹ. Bố mẹ hứa nếu anh sớm lấy vợ để ông bà có cháu nối dõi thì bố mẹ sẽ cho anh tiền mua nhà để ra riêng.
Anh còn tiết lộ anh hiện là phó phòng kinh doanh của một công ty xuất khẩu điện máy, anh bảo thỉnh thoảng anh có ghé vào nhà hàng để dùng bữa và anh đã để ý đến tôi vì biết tôi là gái nhà lành đúng với nguyện vọng tìm bạn đời ngoan nết, “zin” quê như tôi, chứ anh cũng không thiếu những bông hồng muốn làm một nửa kia của anh.
Tin vào những bó hoa tươi, những món quà và những lời yêu sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo vệ tôi của anh, tôi đã trao anh cái quý giá nhất của người con gái. Rồi tôi đưa luôn cho anh toàn bộ số tiền bấy lâu nay tôi tích cóp được khi anh bảo nhà riêng đã có bố và mẹ anh lo, tôi chỉ cần đưa cho anh tiền lo đám cưới, tiền mua thêm trang thiết bị nội thất cho căn nhà là được…
Vậy mà đã hơn một tháng nay anh không ghé chỗ tôi làm, cũng chẳng liên lạc qua điện thoại với tôi nữa. Giấc mộng làm dâu phố, có chồng phố để mình cũng thành người phố thị đã tan theo mây khói, để lại tôi ôm mối hận tự trách mình nhẹ dạ, cả tin…